top of page
Search

Phòng tự học, con chuột và Péo.

  • Mi
  • Aug 23, 2017
  • 2 min read

Trời Sài Gòn mưa lâm râm, không đủ to để ướt người, nhưng đi một đoạn dài thì quần áo cũng ẩm ẩm. Nghĩ nghĩ, mình lôi áo mưa mặc vào chứ không bệnh nữa là mệt, kệ tóc xấu hay aó mưa hôi luôn.

Tới sớm 1 tiếng trước giờ học nhóm, mình mở lap làm vài task riêng.

- "Có chuột không bạn?"

- ...

- À í mình là bạn có chuột không?

- ...

- Bạn có chuột không cho mình mượn với?

- Uhm mình không!

Thực ra thì inner voice của mình đang diễn biến thế này để điền vào sự im lặng 3 chấm.

- "Có chuột không bạn?"

- Hả, bạn là ai?

- "À í mình là bạn có chuột không?"

- So...?

- "Bạn có chuột không cho mình mượn với?"

- À :v có vậy mà lòng vòng dễ sợ. Tui sẽ không cho bạn mượn!

5 phút sau thì mình cũng tự thấy mình khó tính thật, nhìn lại chắc em nó cũng nhỏ chưa biết cách nói chuyện, với việc mình nói xạo là kì rồi. Ôi tui là một bà chị già khó tính và không thật thà! Vì với sự tự xám hối đó nên lát sau thằng bé hỏi bài mình chỉ nhiệt tình luôn.

Nhưng sau đó tình cờ mình gặp lại Péooo, bạn thân nhất cấp 1 của mình. Péo là một từ gọi yêu nhé, tụi mình đã thống nhất thế từ bé rồi, và phải gọi Péo với âm Pờ thật điệu chứ không phải Bờ bò đâu, điều này là tối quan trọng đấy. Mình ôm chầm Péo mà cảm giác thân thuộc dâng lên, mập mập iu iu thế này đúng là bạn thân mình rồi. Vui quá đi mất. Thế là mình biết mình cũng không hẳn là một bà chị già khó tính không thật thà.


 
 
 

Recent Posts

See All
Goodbye June!

I haven't written anything or finish writing anything. My days are so long and so exhausting. It's like when I have time, everything I...

 
 
 

Комментарии


Mi $ Everything around

  • Flickr - White Circle
  • Instagram
  • Facebook
bottom of page